http://kenh14.vn/tee...08120450535.chn
Bài viết này đã gợi mình nhớ lại về chú chó Nhật khó quên trong đời mình , đã gần 6 năm rồi nhưng mình vẫn nhớ như in hình ảnh đó .. giống như một sự ám ảnh vậy , cũng chính điều đó thôi thúc mình muốn nuôi một chú chó Nhật . Chuyện là mợ 4 lúc trước có nuôi một chú chó Nhật lông xù , khi đó mình cũng ít có hứng thú với chó , cậu và mợ mình sống trên căn gác nhỏ vì thế con chó không có không gian chơi đùa , cũng không ai dắt nó đi dạo tóm lại từ lúc nó về nhà chưa từng được ra ngoài , tối ngày chỉ thui thủi trên căn gác nhỏ đó . Có lẽ vì thế mà mình nhìn nó suốt ngày chỉ nằm một góc buồn thiu nhưng khi đó mình và gia đình của mợ ấy chưa bao giờ để ý đến chuyên đó , có một lần gia đình của mợ đi đâu suốt từ sáng không có ai ở trên gác , tới chiều mới thấy họ về , vừa về khoảng năm phút thì nghe tiếng mợ quát tháo , mình tò mò vừa định ra xem có chuyện gì thì thấy con chó từ trên lầu lăn xuống mấy bậc cầu thang rồi ngã phịch xuống đất , nó kêu " Ăng~ " một tiếng , mình chạy tới gần nó xem sao khi đó con gái mợ cũng đang từ trên lầu chạy xuống , con chó khi đó có vẻ hơi hoảng loạng mặt nó hệt như đứa bé bất ngờ bị tát vào mặt , rồi mình thấy đôi mắt nó đỏ hoe ' hình như nó đang khóc ' nó cứ ngồi một chỗ cúi gằm mặt , " nó đang run sợ " . Chính cái lúc nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nó không hiểu sao mình tự dưng thấy thật xót xa , tự dưng thấy thương nó vô cùng rồi bất giác lấy tay vuốt ve nó như thể đang an ủi nó vậy . Rồi mình mới nghe nhỏ con mợ nói thì ra con chó đã ị lên đống quần áo trên sàn , bà mợ mình về thấy vậy tức quá nên đã đá nó rớt xuống cầu thang , nghe mà mình thấy nóng trong mình quần áo giặt xong sao không xếp vào tủ mà để trên sàn , con chó vô tội nó đâu có biết là không được ị ở đó , suốt ngày bị giam trong cái căn gác nhỏ xíu , không có ai chơi đùa , đã vậy cả nhà bỏ đi đâu suốt từ sáng tới chiều không ai thèm để tâm nó bị bỏ đói .Nhưng cho dù nó có lỗi gì cũng không đáng bị đối xử tàn nhẫn như vậy , cũng may là không cao lắm nên nó không sao , chắc đến giờ nó vẫn không biết mình đã làm gì sai để bị đối xử như vậy . Sau đó mấy ngày sau mợ tôi đem nó đi cho người khác , tôi không còn gặp nó nữa nhưng vẫn bị ám ảnh bởi khuôn mặt của con chó hôm đó và đôi mắt của nó cho đến bây giờ , mỗi lần nhớ lại thì nước mắt cứ chực trào ra không thể kìm nén , cũng kể từ hôm đó tôi bắt đầu tin rằng chó cũng có cảm xúc và bắt đầu thích chó , tôi tin chó là người bạn tuyệt vời nhất , bằng chứng thực tại có những con chó rất trung thành và yêu quý dù chủ của nó có nghèo tới đâu nhưng có những con người vì đồng tiền , vật chất và dục vọng sẵn sàng làm những chuyện tán tận lương tâm dù là bạn bè thân thích , nhân phẩm không sánh bằng một con chó . Thật là đáng buồn khi những sinh vật đáng quý như vậy lại không được trân trọng , lại bị những kẻ bất lương rao bán rẻ mạt ngoài lề đường , đối xử tàn nhẫn như ăn thịt chúng , nghĩ mình là con người nhưng thực ra cũng chỉ là một loài động vật bậc cao mà thôi , nhưng như vậy thì có quyền coi rẻ sinh mạng của những con vật khác hay sao , hi vọng những người đó khi xem xong bài viết kia sẽ biết rằng " a`, chúng có biết đau đấy , và cũng biết buồn biết khóc nữa ! Hiện giờ tôi không có điều kiện để nuôi một chú chó nhưng chắc chắn trong tương lai tôi sẽ tìm cho mình một người bạn như thế , từ hôm đó tôi đã là một người yêu chó !
Bài viết này đã gợi mình nhớ lại về chú chó Nhật khó quên trong đời mình , đã gần 6 năm rồi nhưng mình vẫn nhớ như in hình ảnh đó .. giống như một sự ám ảnh vậy , cũng chính điều đó thôi thúc mình muốn nuôi một chú chó Nhật . Chuyện là mợ 4 lúc trước có nuôi một chú chó Nhật lông xù , khi đó mình cũng ít có hứng thú với chó , cậu và mợ mình sống trên căn gác nhỏ vì thế con chó không có không gian chơi đùa , cũng không ai dắt nó đi dạo tóm lại từ lúc nó về nhà chưa từng được ra ngoài , tối ngày chỉ thui thủi trên căn gác nhỏ đó . Có lẽ vì thế mà mình nhìn nó suốt ngày chỉ nằm một góc buồn thiu nhưng khi đó mình và gia đình của mợ ấy chưa bao giờ để ý đến chuyên đó , có một lần gia đình của mợ đi đâu suốt từ sáng không có ai ở trên gác , tới chiều mới thấy họ về , vừa về khoảng năm phút thì nghe tiếng mợ quát tháo , mình tò mò vừa định ra xem có chuyện gì thì thấy con chó từ trên lầu lăn xuống mấy bậc cầu thang rồi ngã phịch xuống đất , nó kêu " Ăng~ " một tiếng , mình chạy tới gần nó xem sao khi đó con gái mợ cũng đang từ trên lầu chạy xuống , con chó khi đó có vẻ hơi hoảng loạng mặt nó hệt như đứa bé bất ngờ bị tát vào mặt , rồi mình thấy đôi mắt nó đỏ hoe ' hình như nó đang khóc ' nó cứ ngồi một chỗ cúi gằm mặt , " nó đang run sợ " . Chính cái lúc nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nó không hiểu sao mình tự dưng thấy thật xót xa , tự dưng thấy thương nó vô cùng rồi bất giác lấy tay vuốt ve nó như thể đang an ủi nó vậy . Rồi mình mới nghe nhỏ con mợ nói thì ra con chó đã ị lên đống quần áo trên sàn , bà mợ mình về thấy vậy tức quá nên đã đá nó rớt xuống cầu thang , nghe mà mình thấy nóng trong mình quần áo giặt xong sao không xếp vào tủ mà để trên sàn , con chó vô tội nó đâu có biết là không được ị ở đó , suốt ngày bị giam trong cái căn gác nhỏ xíu , không có ai chơi đùa , đã vậy cả nhà bỏ đi đâu suốt từ sáng tới chiều không ai thèm để tâm nó bị bỏ đói .Nhưng cho dù nó có lỗi gì cũng không đáng bị đối xử tàn nhẫn như vậy , cũng may là không cao lắm nên nó không sao , chắc đến giờ nó vẫn không biết mình đã làm gì sai để bị đối xử như vậy . Sau đó mấy ngày sau mợ tôi đem nó đi cho người khác , tôi không còn gặp nó nữa nhưng vẫn bị ám ảnh bởi khuôn mặt của con chó hôm đó và đôi mắt của nó cho đến bây giờ , mỗi lần nhớ lại thì nước mắt cứ chực trào ra không thể kìm nén , cũng kể từ hôm đó tôi bắt đầu tin rằng chó cũng có cảm xúc và bắt đầu thích chó , tôi tin chó là người bạn tuyệt vời nhất , bằng chứng thực tại có những con chó rất trung thành và yêu quý dù chủ của nó có nghèo tới đâu nhưng có những con người vì đồng tiền , vật chất và dục vọng sẵn sàng làm những chuyện tán tận lương tâm dù là bạn bè thân thích , nhân phẩm không sánh bằng một con chó . Thật là đáng buồn khi những sinh vật đáng quý như vậy lại không được trân trọng , lại bị những kẻ bất lương rao bán rẻ mạt ngoài lề đường , đối xử tàn nhẫn như ăn thịt chúng , nghĩ mình là con người nhưng thực ra cũng chỉ là một loài động vật bậc cao mà thôi , nhưng như vậy thì có quyền coi rẻ sinh mạng của những con vật khác hay sao , hi vọng những người đó khi xem xong bài viết kia sẽ biết rằng " a`, chúng có biết đau đấy , và cũng biết buồn biết khóc nữa ! Hiện giờ tôi không có điều kiện để nuôi một chú chó nhưng chắc chắn trong tương lai tôi sẽ tìm cho mình một người bạn như thế , từ hôm đó tôi đã là một người yêu chó !