hanhjen
♥ Luật sư của mèo ♥
Bông à, chị đang rất nhớ em Không biết bây giờ em ở thế giới bên kia có hạnh phúc không. Chắc là phải hạnh phúc hơn khi ở với chị nhỉ. Vì trong suốt thời gian ở với chị, em đã phải sống quá khổ rồi. Chị đã cố gắng chờ đợi và bảo em đợi cùng chị cho đến khi chị có nhà riêng sẽ cho em 1 cuộc sống sung sướng hơn. Sẽ chiều em hết mực, cho em ăn ngon, thức ăn tràn trề cả ngày không hết. Chị sẽ mua cho em thật nhiều pate, thịt gà, cá, ruốc... toàn những món khoái khẩu của em. Nhưng tại sao em không đợi đến ngày đó để hưởng sung sướng chứ. Em ra đi sớm vậy ? Chưa được hướng chút hạnh phúc nào, từ trước đến giờ, em sống với chị toàn chịu khổ sở, thiếu ăn, không được chăm sóc đầy đủ, nay đây, mai đó, chẳng có nổi 1 mái nhà, rồi toàn bị nhốt. Nhiều khi chị biết em khó chịu lắm, chị thương em lắm, nhưng chẳng biết làm sao cả. Hoàn cảnh khó khăn nhưng có cái gì chị đều nhịn ăn phần em
Chị xin lỗi em rát nhiều vì đã không quan tâm đến em, để em bị ốm mà bận việc quá không đưa em đi bác sĩ gấp được. Chị cảm thấy vô cùng ân hận, nhưng giờ đây ân hận thì làm được gì chứ. Cái sai lầm của chị đã mang em đi xa mãi mãi. Chị quá chủ quan, cứ nghĩ rằng kinh nghiệm nuôi mèo của mình thì bệnh gì của mèo cũng không đáng lo. Rồi chị bận túi bụi cả ngày không chăm được em, để em yếu dần đi. Rồi đúng lúc chị nấu cháo cho em xog và cho em uống thuốc thì em đã không qua khỏi :-<
Nhớ ngày nào chị đón em về từ nhà 1 anh ở Cổ Nhuế, chị đã vui sướng vô cùng. Chị nhớ ngày ấy chị đăng tin lên YTC muốn xin 1 bé mèo trắng. Thế là có cái anh đó gọi điện đến bảo là muốn tặng. Ngay ngày hôm sau, chị phi thẳng đến Cổ Nhuế đón em luôn, không ngại đường xa. Mang em về, chị loay hoay nghĩ ngợi đặt tên cho em. Và thế là chị gọi em là Bông, cùng với 1 loạt những biệt danh ngộ nghĩnh: Bông bống bồng, Bông bướng bỉnh, Bông bụ bẫm, Bông beo béo, Bông bụng bự, Bông bảnh bao...Ngày ấy, em còn bé tẹo, gầy guộc
Nhìn lại ảnh mà thương em quá Lúc ấy chắc em khoảng 2,3 tháng tuổi gì đấy nhỉ..
Chị xin lỗi em rát nhiều vì đã không quan tâm đến em, để em bị ốm mà bận việc quá không đưa em đi bác sĩ gấp được. Chị cảm thấy vô cùng ân hận, nhưng giờ đây ân hận thì làm được gì chứ. Cái sai lầm của chị đã mang em đi xa mãi mãi. Chị quá chủ quan, cứ nghĩ rằng kinh nghiệm nuôi mèo của mình thì bệnh gì của mèo cũng không đáng lo. Rồi chị bận túi bụi cả ngày không chăm được em, để em yếu dần đi. Rồi đúng lúc chị nấu cháo cho em xog và cho em uống thuốc thì em đã không qua khỏi :-<
Nhớ ngày nào chị đón em về từ nhà 1 anh ở Cổ Nhuế, chị đã vui sướng vô cùng. Chị nhớ ngày ấy chị đăng tin lên YTC muốn xin 1 bé mèo trắng. Thế là có cái anh đó gọi điện đến bảo là muốn tặng. Ngay ngày hôm sau, chị phi thẳng đến Cổ Nhuế đón em luôn, không ngại đường xa. Mang em về, chị loay hoay nghĩ ngợi đặt tên cho em. Và thế là chị gọi em là Bông, cùng với 1 loạt những biệt danh ngộ nghĩnh: Bông bống bồng, Bông bướng bỉnh, Bông bụ bẫm, Bông beo béo, Bông bụng bự, Bông bảnh bao...Ngày ấy, em còn bé tẹo, gầy guộc
Nhìn lại ảnh mà thương em quá Lúc ấy chắc em khoảng 2,3 tháng tuổi gì đấy nhỉ..