Hôm nay mình xin kể các bạn nghe câu chuyện về chú chó đáng thương của mình. Nhà mình ở khu phố cổ chật hẹp đông người, bố mẹ ngại nuôi chó vì rận và bẩn. Nhưng mình và em thì rất thích chó mèo. Sau 1 thời gian dài ngừng nuôi chó mèo, mình quyết định đặt mua 1 em chó. Mình mới có được em gần 1 tuần nay. Em về từ thứ 2 đầu tuần. Đón e về từ bến xe Mỹ Đình xa xôi, mình cảm thấy rất hạnh phúc. Lần đầu tiên mình thấy 1 thứ gì đó đáng yêu, xinh đẹp như vậy. Một chú chó Nhật lai Bắc Kinh trắng trẻo, xinh xắn. Mình đặt tên em là Bông. Ngày đầu tiên, em có vẻ mệt mỏi sau một chặng đường xa, toàn ngủ là ngủ. Tỉnh dậy thì ăn và vệ sinh. Được cái rất quấn người. Thấy người là quấn lấy tíu tít, mưng rỡ. Bé hơi hắt xì và khụt khịt. Lo lắng, mình nhắn tin hỏi người bán chó và tham khảo ý kiến trên mạng thì được biết là bé cảm lạnh thời tiết. Yên tâm, mình ko cho bé đi khám nữa.
Ngày thứ 2, bé hồi sức, đùa nghịch nhưng vẫn khụt khịt và ho hắng. Mẹ về. Ko cho mình nuôi Bông nữa. Đành phải giấu tạm nhà bạn, định đấu tranh giành quyền nuôi Bông. Bông yêu lắm, cứ đùa nghịch suốt. Nhưng bỏ ăn 1-2 bữa. Khi mình gọi cho BSTY, bác tư vấn ko nên cho e tiêm vội mà nên theo dõi tình hình sk xem có phát bệnh ko. Lại chủ quan, ko cho bé đi khám.
Ngày thứ 3, mọi việc diễn ra bình thường. Bé khỏe và chơi đùa vô tư. Bé có tè bậy đôi chút. Mình tét mông bé mấy cái để dạy dỗ. Từ đó, Bông dỗi, mình gọi ko thèm theo nữa. Thật đáng ghét.
Sáng thứ 4, mình qua thăm, được biết bé bỏ ăn hôm qua. Nhưng lúc mình đến, bé lại ăn uống như thường, thâm chí ăn ngấu ăn nghiến là đằng khác. Nhìn bé ăn ngon lành mà mình hạnh phúc thế. Nhưng tối hôm đó là lúc mình nhận được tin báo tình hình bé Bông của mình có vẻ ko ổn. Bé ho hắng nhiều.
Sáng thứ 5 là sáng hôm qua, mình nhận được tin báo Bông bị nôn mửa, phải đem đi khám bệnh viện gấp. Ngồi trong lớp học mà lòng mình cháy như lửa đốt. Chỉ muốn phóng về ngay với em, xem em thế nào. Về dến nơi được biết em phải vào trạm y tế quận, truyền nước và tiêm thuốc, Em bị nhiễm virus Parvo, khả năng qua khỏi là vô cùng thấp. Bông của mình kêu rên đau đớn thì mình thấy xót xa. Người bé gày sọp đi. Về đếm nhà, em lại nôn, đi ngoài ra giun dẹt. Mình và bạn dù ko muốn cũng phải giữ tay chân em, cho e ăn và uống thuốc. Nghe e rên và kêu lên 1 tiếng đau đớn thì mình cũng xót xa. Rồi đến lúc ngủ, vẫn chỉ tìm ra với chủ mà ngủ. Thương em quá, Bông ơi....
Chiều, mình liên tiếp nhận được tin nhắn về tình hình của em. Bé nôn ngày một nhiều hơn và yếu dần đi. ĐI ngoài lỏng và có mùi hôi tanh. Rồi đến chiều tối, bé không đi lại được nữa. Đến đêm khi mình về, người bé đã bắt đầu cứng dần. Đôi mắt đang giãn dần ra nhìn mình đau đớn, tội nghiệp. Vì không chấp nhận để mất bé, vì tinh vào sức mạnh của tình yêu mình dành cho bé sẽ giúp bé vượt qua, mình bất chấp mùi hôi, bất chấp bệnh tật của bé, mình mnag bé về nhà, ủ ấm bé bằng cơ thể mình, đặt trên bụng, đắp chăn giữ nhiệt cho bé, nắm lấy 4 chân bé. giữ cho chúng thật ấm. Người bé mềm dần, thỉnh thoảng còn cựa quậy. Hơi thở khá hơn.
1h đêm, bé lến cơ co giật. Mình vẫn vuốt ve, an ủi bé. Bông vẫn thở nhè nhẹ, yếu ớt. Hi vọng qua đêm nay, mai mình sẽ cho bé đi khám, đi truyền nước, đi cấp cứu. Rồi Bông sẽ lại trở lại, lại nghịch với mình như xưa. Ko sao đâu, bé Bông yêu quý.
.........................................................
3h sáng tỉnh dậy, người bé vẫn ấm nhưng kiểm tra lại thì bé đã ra đi lúc nào rồi, cơ thể đã cứng ngắc. Mình sững sờ. Bao nhiêu hi vọng tan biến. Rõ ràng người Bông vẫn còn hơi ấm đây mà? Sao có thể chết được? KO THỂ NÀO!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một mình ngồi lặng trong đêm, nhìn, lắc lắc, nghe nhịp tim của em. Tất cả ko còn nữa. Em bỏ mình ra đi thật rôi......
Ôi Bông ơi, chị thật có lỗi biết bao, đã chủ quan, đã ko chăm sóc em chu đáo, để em pải chết trong đau đớn và quằn quại. Tôi đã sai ở chỗ nào? Liệu có phải mình đã suýt cứu được em ko? có phải vì ôm em quá chặt nên e chết ko???? Tại sao? Tại sao chứ? Bé còn quá nhỏ, ngoan ngoãn và rất tình cảm. Sao ông trời nỡ mang em xa tôi chứ? Tội nghiệp em quá, Bông ơi.....
Xin lỗi em, xin lỗi em , xin lỗi em....Ngàn lần xin lỗi em, Bông ơi..........................
Ngày thứ 2, bé hồi sức, đùa nghịch nhưng vẫn khụt khịt và ho hắng. Mẹ về. Ko cho mình nuôi Bông nữa. Đành phải giấu tạm nhà bạn, định đấu tranh giành quyền nuôi Bông. Bông yêu lắm, cứ đùa nghịch suốt. Nhưng bỏ ăn 1-2 bữa. Khi mình gọi cho BSTY, bác tư vấn ko nên cho e tiêm vội mà nên theo dõi tình hình sk xem có phát bệnh ko. Lại chủ quan, ko cho bé đi khám.
Ngày thứ 3, mọi việc diễn ra bình thường. Bé khỏe và chơi đùa vô tư. Bé có tè bậy đôi chút. Mình tét mông bé mấy cái để dạy dỗ. Từ đó, Bông dỗi, mình gọi ko thèm theo nữa. Thật đáng ghét.
Sáng thứ 4, mình qua thăm, được biết bé bỏ ăn hôm qua. Nhưng lúc mình đến, bé lại ăn uống như thường, thâm chí ăn ngấu ăn nghiến là đằng khác. Nhìn bé ăn ngon lành mà mình hạnh phúc thế. Nhưng tối hôm đó là lúc mình nhận được tin báo tình hình bé Bông của mình có vẻ ko ổn. Bé ho hắng nhiều.
Sáng thứ 5 là sáng hôm qua, mình nhận được tin báo Bông bị nôn mửa, phải đem đi khám bệnh viện gấp. Ngồi trong lớp học mà lòng mình cháy như lửa đốt. Chỉ muốn phóng về ngay với em, xem em thế nào. Về dến nơi được biết em phải vào trạm y tế quận, truyền nước và tiêm thuốc, Em bị nhiễm virus Parvo, khả năng qua khỏi là vô cùng thấp. Bông của mình kêu rên đau đớn thì mình thấy xót xa. Người bé gày sọp đi. Về đếm nhà, em lại nôn, đi ngoài ra giun dẹt. Mình và bạn dù ko muốn cũng phải giữ tay chân em, cho e ăn và uống thuốc. Nghe e rên và kêu lên 1 tiếng đau đớn thì mình cũng xót xa. Rồi đến lúc ngủ, vẫn chỉ tìm ra với chủ mà ngủ. Thương em quá, Bông ơi....
Chiều, mình liên tiếp nhận được tin nhắn về tình hình của em. Bé nôn ngày một nhiều hơn và yếu dần đi. ĐI ngoài lỏng và có mùi hôi tanh. Rồi đến chiều tối, bé không đi lại được nữa. Đến đêm khi mình về, người bé đã bắt đầu cứng dần. Đôi mắt đang giãn dần ra nhìn mình đau đớn, tội nghiệp. Vì không chấp nhận để mất bé, vì tinh vào sức mạnh của tình yêu mình dành cho bé sẽ giúp bé vượt qua, mình bất chấp mùi hôi, bất chấp bệnh tật của bé, mình mnag bé về nhà, ủ ấm bé bằng cơ thể mình, đặt trên bụng, đắp chăn giữ nhiệt cho bé, nắm lấy 4 chân bé. giữ cho chúng thật ấm. Người bé mềm dần, thỉnh thoảng còn cựa quậy. Hơi thở khá hơn.
1h đêm, bé lến cơ co giật. Mình vẫn vuốt ve, an ủi bé. Bông vẫn thở nhè nhẹ, yếu ớt. Hi vọng qua đêm nay, mai mình sẽ cho bé đi khám, đi truyền nước, đi cấp cứu. Rồi Bông sẽ lại trở lại, lại nghịch với mình như xưa. Ko sao đâu, bé Bông yêu quý.
.........................................................
3h sáng tỉnh dậy, người bé vẫn ấm nhưng kiểm tra lại thì bé đã ra đi lúc nào rồi, cơ thể đã cứng ngắc. Mình sững sờ. Bao nhiêu hi vọng tan biến. Rõ ràng người Bông vẫn còn hơi ấm đây mà? Sao có thể chết được? KO THỂ NÀO!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một mình ngồi lặng trong đêm, nhìn, lắc lắc, nghe nhịp tim của em. Tất cả ko còn nữa. Em bỏ mình ra đi thật rôi......
Ôi Bông ơi, chị thật có lỗi biết bao, đã chủ quan, đã ko chăm sóc em chu đáo, để em pải chết trong đau đớn và quằn quại. Tôi đã sai ở chỗ nào? Liệu có phải mình đã suýt cứu được em ko? có phải vì ôm em quá chặt nên e chết ko???? Tại sao? Tại sao chứ? Bé còn quá nhỏ, ngoan ngoãn và rất tình cảm. Sao ông trời nỡ mang em xa tôi chứ? Tội nghiệp em quá, Bông ơi.....
Xin lỗi em, xin lỗi em , xin lỗi em....Ngàn lần xin lỗi em, Bông ơi..........................