khoamax
T.Viên Năng Động
Cũng hơn 1 tháng rồi Ben ha anh vẫn không sao quên được cái lần đầu tiên anh gặp em cái ánh mắt lanh lợi và thiên thần khiến em nổi bật nhất bầy rồi anh đón em về từ nhà thằng bạn anh em hư lắm về đến nhà là làm luôn một bãi để anh phải lau dọn mệt bở hơi nhưng đó là lần đầu tiên anh cảm thấy phải có trách nhiệm với 1 sinh linh nhỏ bé anh vui lắm .Em nhớ không mẹ anh vốn là người không thích động vật đâu nhưng khi nhìn thấy em anh cứ ngỡ chắc sẽ bị chửi 1 trận ra trò đây rồi mọi chuyên chẳng hề sảy ra như anh nghỉ lần đầu tiên anh thấy mẹ chẳng hề kêu ca gì mà còn nựng em nữa .Em cũng rất ngoan tối ngủ 1 mình em cũng không la ó gì hết cứ cho em ăn no rồi lăn ra ngủ thôi nhìn em ngủ mà cả nhà ai cũng phì cười nhìn em như con heo ah .Rồi anh nhớ mãi cái lúc anh tập em leo cầu thang mới đầu là 3 bậc nhìn em leo thật không thể nhịn cười bậc cầu thang cao quá nhìn em leo mà thấy tội rồi mỗi ngày em leo càng cao hơn đến bậc thứ 10 bỗng dưng em nhìn xuống lại không muốn leo nữa mà cứ đứng vừa la ó vừa run rẩy chắc em sợ độ cao rồi ba nhặt con chó bông mà em vẫn hay chơi chắc đó là bạn thân của em khi không còn ai ở nhà ,ba đem con chó bông nhử để em típ tục leo lên thật không tin được em hoàn thành tốt bài leo cầu thang chỉ với niềm tin là sẽ chỉ được con chó bông mà không cần bất kì phần thưởng nào cả .Rồi 1 tuần trôi qua từ ngày em về nhà nhà anh lúc nào cũng có khách qua tham nhà thì ít thăm em thì nhiều mọi người trong xóm ai cũng muốn ôm em hết và em cũng không muốn làm người khác buồn đúng không ai tới nựng em cũng cho cũng vẩy đuôi thích thú , nhưng có lẽ vì vậy mà sức khỏe em yếu dần ở tuần thứ 3 em bắt đầu ho khạc và còn bị sốt nữa anh lo lắm đem em qua cho anh tính kế bên nhà là bs thú y của em .Tưởng em chỉ cảm lạnh thông thường vì em ăn vẫn rất khỏe nhưng rồi em càng yếu hơn ăn ít đi lúc đó đúng là anh ăn không ngon ngủ không yên đem em qua lại an Tính rồi ảnh bảo để dắt em lên chi cục thú y thành phố ở đó người ta có đủ máy móc xem có cứu được em không .Sau khi sét nghiệm đủ các thứ anh om em ra ngoài tiền sảnh chờ kết quả rồi mọi người cũng xúm lại chung quanh muốn nựng em nhưng anh không cho và chắc em cũng không muốn vì có con bé cố tình sờ vào em thì em gừ lại ,rồi kết quả xét nghiệm cũng có anh xanh mặt khi kết quả của em bị carre nhưng anh chẳng thấy chịu chứng nào cả anh tính bảo chắc không cứu được em đâu anh như chết đứng anh cố năng nỉ các bác sĩ hay cố cứu em dù tốn kém bao nhiêu anh cũng chịu rồi mọi người xung quanh cũng năng nỉ dùm em rồi thì bs cũng dành đưa em vào thở oxi vì lúc đó em thở rất dốc nhìn em nằm thở oxi nước hai mắt ương ước anh cũng không kiềm được nước mắt anh cầu trời đừng bắt em phải xa anh một ngày nằm trong bệnh viện tốn kém rất nhiều nhưng số tiền đó có quan trọng gì khi anh không giữ được em bs đã khuyên anh nên đi về rồi mai hãy tới rồi anh đi về theo anh Tính chắc lúc đó ở lại 1 mình em sợ lắm đúng không rồi chuyện không mong muốn đã tới đúng vào 8giờ sáng hôm sau anh Tính qua báo anh là em đã mất bs đã rút ống thở cho em vì không muốn em chịu đau đớn thêm nữa trong anh mọi thứ như đổ sụp anh tự trách mình vì quá dễ giải để rồi anh không bảo vệ được em .Giờ nhìn vào con chó bông người bạn thân nhất của em anh vẩn thấy rất đau lòng nếu em có thể nghe được thì anh sẽ nói ngàn lần xin lỗi em nhóc Ben bé nhỏ của anh