Vào một ngày mưa gió trở trời, Mun đen sì - chắc chừng 12 ngày tuổi, hình như vừa mở mắt, kêu ầm ĩ ngay đống rác bên cạnh hiệu thuốc trên đường Trần Não. Mình đứng đó mua thuốc mà lòng không yên, biết là sẽ bị sỉ vả chửi bới dữ lắm (Amen!!!), nhưng cũng đắn đo, quyết tâm mãi, mới liều mình đem em nó về.
Đứng đấu trí với ba ngoài cửa, hai cha con cùng nhìn một hướng (là cái hộp có cục đen thùi lùi bên trong), giây phút im lặng bao trùm toàn nước Mỹ ~~~~~~~ mém chút cả 2 ra ngoài đường ở luôn rồi, nghĩ sao đó mà ba cho đem vô nhà kèm theo 1 cái liếc (trộm), và tiếng thở dài khó hiểu ^^ (toát mồ hôi hột).
Những ngày mới đem Mun về thật khó khăn làm sao, Mun bé quá, nhỏ như con chuột, tưởng không nuôi được, chưa biết uống sữa, chỉ biết nút chạch chạch sữa trong lòng bàn tay mình, chạy vội ra Thú Y mua cái bình sữa nhỏ tí xíu, về cho Mun ti sữa, ti hoài hổng đc, phát hiện ra bình sữa chưa đục lỗ, hic Y_Y, chủ ngố tàu, mèo đói meo, khóc la chí chóe ...
View attachment 20688
View attachment 20690
Vậy mà dần dần Mun cũng quen, ti sữa bình ngày 3 cữ, càng lúc càng lớn, càng lúc càng đen (_ _!!), và .... càng lúc càng chiếm cảm tình với mọi người trong nhà hơn bà chị mèo Tam Thể (giờ đã bỏ đi theo trai mất rùi Y_Y), bây giờ ai đi về là Mun lửng thửng đi ra cửa dòm một cái (làm như ban ơn "ta mừng nhà ngươi" vậy, láo thiệt là láo (_ _!!) rồi đủng đỉnh đi theo chủ vô nhà, lợi dụng thời cơ là tót lên phòng nằm lăn ra một đống.
View attachment 20692
Ngày quyết định cho Mun dứt sữa, trời cũng âm u dữ lắm, mặt Mun cũng buồn thiu dữ lắm vì .... bị tiêu chảy. Đem Mun qua Petcare chích thuốc, Mun run bần bật, thấy mà thương, cái tội ti sữa bình nhiều quá, kể từ đó, Mun phải đối mặt với việc tập nhai cơm sột soạt.
Bây giờ Mun lớn lắm rồi, chắc cũng 8 tháng, Mun đã biết đi chơi, biết tót đi chúc Tết mèo hàng xóm tới qua giao thừa mới chịu về, biết đánh lộn rầm rầm trên mái nhà tới nỗi ba xót ruột, nửa đêm phải kêu "meóoo, meóooo" để gọi Mun về kẻo xóm làng chửi bới. Biết nũng nịu, biết kêu meo meo, biết mừng chủ một cách hách dịch, biết dòm khinh khỉnh mỗi khi ăn món gì đó không thích, biết láo toét hơn xưa...
View attachment 20694
View attachment 20696
View attachment 20697
Giờ thì chỉ mong Mun đi chơi là phải biết đường về, khu quận 2 càng lúc càng nhiều mèo bị bắt trộm, đáng buồn hơn, cách nhà vài căn có bà kia cũng mê mèo đen, nhưng với lý do "dạo này nhức mình nhức mẩy quá...", mình nghe mà nổi hết da gà.
8 tháng ... chưa đủ nhiều bạn để biền biệt ra đi...
Nhưng 10 tháng, 12 tháng, 2 năm, cũng biết đâu có lẽ....
Mong Mun đi đâu, cũng luôn nhớ đường về, dù chỉ là nhớ đồ ăn, nhớ chỗ ngủ mà về cũng được, với người chủ thực sự, thì chỉ cần con vật của mình biết nhớ bấy nhiêu đó mà thôi ....
View attachment 20695
Đứng đấu trí với ba ngoài cửa, hai cha con cùng nhìn một hướng (là cái hộp có cục đen thùi lùi bên trong), giây phút im lặng bao trùm toàn nước Mỹ ~~~~~~~ mém chút cả 2 ra ngoài đường ở luôn rồi, nghĩ sao đó mà ba cho đem vô nhà kèm theo 1 cái liếc (trộm), và tiếng thở dài khó hiểu ^^ (toát mồ hôi hột).
Những ngày mới đem Mun về thật khó khăn làm sao, Mun bé quá, nhỏ như con chuột, tưởng không nuôi được, chưa biết uống sữa, chỉ biết nút chạch chạch sữa trong lòng bàn tay mình, chạy vội ra Thú Y mua cái bình sữa nhỏ tí xíu, về cho Mun ti sữa, ti hoài hổng đc, phát hiện ra bình sữa chưa đục lỗ, hic Y_Y, chủ ngố tàu, mèo đói meo, khóc la chí chóe ...
View attachment 20688
View attachment 20690
Vậy mà dần dần Mun cũng quen, ti sữa bình ngày 3 cữ, càng lúc càng lớn, càng lúc càng đen (_ _!!), và .... càng lúc càng chiếm cảm tình với mọi người trong nhà hơn bà chị mèo Tam Thể (giờ đã bỏ đi theo trai mất rùi Y_Y), bây giờ ai đi về là Mun lửng thửng đi ra cửa dòm một cái (làm như ban ơn "ta mừng nhà ngươi" vậy, láo thiệt là láo (_ _!!) rồi đủng đỉnh đi theo chủ vô nhà, lợi dụng thời cơ là tót lên phòng nằm lăn ra một đống.
View attachment 20692
Ngày quyết định cho Mun dứt sữa, trời cũng âm u dữ lắm, mặt Mun cũng buồn thiu dữ lắm vì .... bị tiêu chảy. Đem Mun qua Petcare chích thuốc, Mun run bần bật, thấy mà thương, cái tội ti sữa bình nhiều quá, kể từ đó, Mun phải đối mặt với việc tập nhai cơm sột soạt.
Bây giờ Mun lớn lắm rồi, chắc cũng 8 tháng, Mun đã biết đi chơi, biết tót đi chúc Tết mèo hàng xóm tới qua giao thừa mới chịu về, biết đánh lộn rầm rầm trên mái nhà tới nỗi ba xót ruột, nửa đêm phải kêu "meóoo, meóooo" để gọi Mun về kẻo xóm làng chửi bới. Biết nũng nịu, biết kêu meo meo, biết mừng chủ một cách hách dịch, biết dòm khinh khỉnh mỗi khi ăn món gì đó không thích, biết láo toét hơn xưa...
View attachment 20694
View attachment 20696
View attachment 20697
Giờ thì chỉ mong Mun đi chơi là phải biết đường về, khu quận 2 càng lúc càng nhiều mèo bị bắt trộm, đáng buồn hơn, cách nhà vài căn có bà kia cũng mê mèo đen, nhưng với lý do "dạo này nhức mình nhức mẩy quá...", mình nghe mà nổi hết da gà.
8 tháng ... chưa đủ nhiều bạn để biền biệt ra đi...
Nhưng 10 tháng, 12 tháng, 2 năm, cũng biết đâu có lẽ....
Mong Mun đi đâu, cũng luôn nhớ đường về, dù chỉ là nhớ đồ ăn, nhớ chỗ ngủ mà về cũng được, với người chủ thực sự, thì chỉ cần con vật của mình biết nhớ bấy nhiêu đó mà thôi ....
View attachment 20695